Vợ chồng tuấn mới có một đứa con lên năm tuổi. Thằng bé kháu khỉnh song phải cái rất nghịch. Cả ngày vợ chồng Tuấn đi làm. Tuấn đi đến viện nghiên cứu, còn Minh-vợ Tuấn đến nhà máy dệt. Thằng bé ở nhà với bà nội. Nó phá và nghịch quá mà à cụ lại già yếu, chịu không nổi. Nhiều lúc bà chỉ biết ngồi mà nhìn nó… “hoạt động”. Gần đây nó lại sinh ra cái tật chửi bậy. Bà cụ dã phải noid với con dâu một cách ý nhị:
- Mẹ nó xem mà gửi nó đi mẫu giáo chứ ở nhà nó nghịch phá quá. Thằng bé lớn rồi, cần cho nó tiếp xúc với bạn bè. Tôi thì già yếu quá, trông nó không nổi.
Cô con dâu trả lời:
- Ôi, mẹ ơi, gửi nó đi mẫu giáo con không yên tâm chút nào. Có bà nội trông nom con lại thấy yên tâm hơn ở lớp mẫu giáo ấy chứ! Mà chúng con mới có một đứa đã ăn nhầm gì mà phải đi mẫu giáo hả bà.
Bà cụ nghe thế chỉ còn biết im lặng. Tuy vậy bà cụ vẫn còn băn khoăn và một hôm, lựa lúc con dâu đi vắng, bà nói với con trai:
- Con à, thằng bé đã bắt đầu hư rồi. Tôi đã nói với mẹ nó gửi đi mẫu giáo mà mẹ nó không chịu nghe. Con thử bàn them với mẹ nó xem.
Anh con trai ngồi đang vùi đầu trên đống bản vẽ ngồn ngộn trên bàn, trả lời qua quit:
- Ồ, chuyện đó mẹ nói với nhà con ấy. Mẹ xem, con bận công việc thế này, mà đó là chuyện của phụ nữ cô ấy chứ. Mẹ nói lại cô ấy lo giúp con.
Bà cụ chẳng còn biết nói thế nào cả. Bà đành khẽ thở dài. Thời gian qua đi được mấy tháng. Bỗng một hôm vào bữa cơm chiều, thằng bé, sau khi khi ngồi vào mâm, trong lúc mọi người chưa cầm đũa thì nó đã thò tay bốc miếng giò ở trong đĩa. Nhưng bởi tay nó ngắn nên phải với và chạm tay làm đổ bát nước mắm tung tóe ra mâm. Chị Minh bực quá phát vào mông nó một cái. Cu cậu bèn lăn ra la khóc. Sẵn trong người mệt mỏi, chị không ghìm nổi và phát cho nó vài ba cái nữa. Không ngờ thằng bé chửi luôn:
- Mẹ…mày, mẹ… cha mày…
Chị sững người lại. Đây là lần đầu tiên chị nghe con chửi. Hàng ngày nó ở với bà, còn chị và anh Tuấn ở cơ quan đến tận chiều mới về. Sau khi lo cơm nước cho cả nhà, chị tắm rửa cho con và thằng bé do nghịch cả ngày nên tối ăn cơm xong là cu cậu lăn ra ngủ rất sớm, và chị rất yên trí. Chị đâu thấy nó có biểu hiện gì. Thế mà hôm nay… Cảm thấy nỗi bực trào dâng,và quên cả giữ ý với mẹ chồng, chị thốt lên:
- Tại bà cả, bà chiều cháu quá ! Cháu hư tại bà mà!
Anh Tuấn lặng im chưa nói được câu gì. Anh cũng ngạc nhiên vì thằng bé. Còn bà cụ thì khẽ cúi đầu. Chỉ có bà là người duy nhất hiểu được thằng bé bắt đầu hư là lỗi tại ai !
( Bùi Anh Tôn)