CHIẾC GƯƠNG KỲ DIỆU(Truyện ngắn)

Hôm  bố đi công tác về, bé Phương Phương chạy ào ra đón. Bé ôm choảng bố và nũng nịu:
- Bố, bố…, quà của con đâu?
Bố thơm lên má Phương “chút” một cái thật kêu rồi thả bé xuống đất và lục trong túi xách lấy ra một gói nhỏ:
- Đây, có quà con con gái của bố đây.

Một chiếc gương thật là xinh nhé.
Bé Phương Phương xìu mặt phũng phịu:
- Ứ ừ! Con chẳng thích cái gương đâu. Con thích bánh kẹo cơ.
- Con hãy thử nhìn vào gương xem nào- Bố nói.
Bé Phương Phương nhìn vào gương. Eo ơi! Một gương mặt của cô bé nào đó trông thật là xấu: môi thì trề ra như mếu, mắt ngấn nước… Bé Phương giãy nảy.
- Cái gương xấu xí.. Cái gương xấu xí!...
Bố ôn tồn:
- Không, chiếc gương không làm con xấu đi đâu.
Rồi bố như chợt nhớ ra:
- À, trong thời gian bố đi công tác, Phương Phương ở nhà được nhiêu điểm lắm bố ạ. Để con lấy vở ra cho bố xem nhé.

Nói rồi Phương Phương chạy đi lấy quyển vở cho bố. Bố mở từng trang, từng trang. Qủa là có rất nhiều điểm mười đỏ chói. Bé Phương Phương nhòn bố, mặt rạng rỡ hẳn lên, cặp mắt long lanh… Bố ôm Phương Phương vào long:
- Con của bố giỏi lắm. Nào bây giờ con hãy thử nhìn vào gương xem.
Bé Phương Phương nhìn vào gương. Trông kìa một cô bé gương mặt xinh xắn và nụ cười trên môi tươi rói. Cả hai chiếc nơ hồng buộc trên đầu trông lại càn đẹp nữa. Mà hình như cô bé trong gương giống Phương Phương chợt mỉm cười ngỡ ngàng:
- Chiếc gương… chiếc gương này khác lúc nãy bố ạ.
Bố cười:
- Không, vẫn là nó đấy. Có điều khi nào con giận dỗi, con khóc nhè thì không thể nào đẹp lên trong gương được. Còn khi mà con tươi tỉnh, vui vẻ và ngoan ngoãn thì soi vào gương sẽ thấy đẹp lên thôi.

Bé Phương phương cười bẽn lẽn và nghĩ thầm: “Ừ nhỉ! Bố nói sao đúng ghê !”.

                                                                                                                                BÙI ANH TÔN
    

 

 


 

Các tin khác